Một số bài thơ Irina Vladimirovna Odoyetseva

Bài ballad về GumilyovTrên đường phố Preobrazhen vắng ngắtNgọn gió tru và tuyết xoáy giữa trờiTôi gõ cửa nhà thơ GumilyovVà nhà thơ ra mở cửa cho tôi.Một bếp lò cháy trong phòng làm việcPhía đằng sau cửa sổ thấy đen trời.Nhà thơ bảo: " Em viết bài balladVề tôi và về cuộc sống của tôi!Đấy quả thực là đề tài rất tuyệt"Nhưng mà tôi liền đáp: "Không bao giờLàm sao em viết được bài ballad?Anh đâu phải anh hùng, chỉ nhà thơ".Ánh phản chiếu phân kì từ lò sưởiChiếu ánh hồng lên gương mặt nhà thơ.Đấy là trong một buổi chiều sương khóiTrước đêm Giáng sinh ở Pê-téc-bua…Giờ tôi thường xuyên nhớ đến nhà thơCứ môi ngày nỗi buồn thêm tràn ngập.Và bây giờ tôi viết bài balladVề nhà thơ và để tặng nhà thơ.Gumilyov từng khao khát BôxphoVà tới châu Phi, vương quốc kì lạNghĩ về những anh hùng trong quá khứDưới lều căng rộng mở của bầu trời.Những ngôi sao từng rơi xuống, cắt ngangBằng một sợi chỉ mỏng manh của lửaVà với mỗi ngôi sao anh từng nói:"Sao hãy biến ta thành một anh hùng!"Từng sống ở châu Phi hàng nửa nămTựa hồ như người sống trong địa ngụcTừng săn sư tử, và GumilyovTừng đánh nhau với những thú rừng.Từng gặp cái chết không chỉ một lầnDưới "bầu trời khác" và trên sa mạcKhi nhà thơ trở về nhà, gặp mặtNhững bạn bè đã an ủi anh rằng:"Ái chà, châu Phi! Quả là kì lạLửa trại và những cô gái da đenNhững con hà mã là bạn của anhNhững hươu cao cổ vô cùng tao nhã".Mặc áo đuôi tôm, một chút nghi ngờAnh bước ra giữa gian phòng sáng tỏCúi xuống hôn một bàn tay phụ nữMột quý bà mặc váy kiểu Pa-ri."Tôi viết tặng em cả một trường caVề dòng sông Nin cho em tôi kểVà tôi sẽ tặng cho em da hổCọp gấm này tôi giết ở châu Phi".Chiếc quạt màu hồng lúc lắc đung đưaNàng có vẻ không thích Gumilyov"Em không yêu thơ. Thì em đâu biếtBộ lông thú kia dùng để làm gì"…Trong ngày kẻ thù tuyên bố chiến tranhGumilyov lên đường đi chiến đấuRa trận, bỏ lại Hoàng thôn yêu dấuMẹ, đứa con trai cùng với vợ hiền.Gan dạ nhất trong những người gan dạVà có lẽ chăng, vì chính điều nàyMà đạn bom thù cảm thấy thương thayKhông chạm đến người anh hùng như thế.Nhưng những bạn bè luôn nhìn hằn họcVào cây thập ác Georgy*"Tặng Gumilyov? Lố bịch nhường kia!"Sự mỉa mai làm miệng cười méo xệch.Những người lính cùng đại đội kị binhNhững huân chương thế này đâu có đượcNghe nói anh kết bạn cùng với sếpQua rượu chè mà gạ gẫm cho mình.Không lâu trước ngày từ giã trần gianAnh rất tin tưởng nói rằng: "Chính xácTrong tình yêu, chiến tranh, trong bài bạcTôi sẽ là người hạnh phúc thường xuyên!...Không trên biển cả, chẳng trên đất liềnĐối với tôi – không có gì nguy hiểm…"Và anh đã từng là người bất hạnhNhư mọi nhà thơ sống ở trần gian.Sau đó người ta trói anh vào tườngVà xử bắn anh liền ngay sau đó**Cho đến bây giờ ở trên phần mộCả gò đất lẫn thập ác đều không.Nhưng những thiên thần vẫn từng yêu anhBằng cả tấm lòng tìm anh bay đếnVà những ngôi sao giữa trời lên tiếng:"Vinh quang cho ngươi, cho một anh hùng!"Bản dịch của Nguyễn Viết ThắngБаллада о ГумилевеНа пустынной ПреображенскойСнег кружился и ветер выл...К Гумилеву я постучала,Гумилев мне дверь отворил.В кабинете топилась печка,За окном становилось темней.Он сказал: "Напишите балладуОбо мне и жизни моей!Это, право, прекрасная тема",-Но я ему ответила: "Нет.Как о Вас напишешь балладу?Ведь вы не герой, а поэт".Разноглазое отсветом печкиОсветилось лицо его.Это было в вечер туманный,В Петербурге на Рождество...Я о нем вспоминаю все чаще,Все печальнее с каждым днем.И теперь я пишу балладуДля него и о нем.Плыл Гумилев по БосфоруВ Африку, страну чудес,Думал о древних герояхПод широким шатром небес.Обрываясь, падали звездыТонкой нитью огня.И каждой звезде говорил он:- "Сделай героем меня!"Словно в аду полгодаВ Африке жил Гумилев,Сражался он с дикарями,Охотился на львов.Встречался не раз он со смертью,В пустыне под "небом чужим".Когда он домой возвратился,Друзья потешались над ним:- "Ах, Африка! Как экзотично!Костры, негритянки, там-там,Изысканные жирафы,И друг ваш гиппопотам".Во фраке, немного смущенный,Вошел он в сияющий залИ даме в парижском платьеРуку поцеловал."Я вам посвящу поэму,Я вам расскажу про Нил,Я вам подарю леопарда,Которого сам убил".Колыхался розовый веер,Гумилев не нравился ей.- "Я стихов не люблю. На что мнеШкуры диких зверей",..Когда войну объявили,Гумилев ушел воевать.Ушел и оставил в ЦарскомСына, жену и мать.Средь храбрых он был храбрейший,И, может быть, оттогоВражеские снарядыИ пули щадили его.Но приятели косо смотрелиНа георгиевские кресты:- "Гумилеву их дать? Умора!"И усмешка кривила рты.Солдатские - по эскадронуКресты такие не в счет.Известно, он дружбу с начальствомПо пьяному делу ведет.Раз, незадолго до смерти,Сказал он уверенно: "Да.В любви, на войне и в картахЯ буду счастлив всегда!..Ни на море, ни на сушеДля меня опасности нет..."И был он очень несчастен,Как несчастен каждый поэт.Потом поставили к стенкеИ расстреляли его.И нет на его могилеНи креста, ни холма - ничего.Но любимые им серафимыЗа его прилетели душой.И звезды в небе пели: -"Слава тебе, герой!"